PsyParrent: YÊU THƯƠNG VÔ ĐIỀU KIỆN LÀ GÌ
- Lan Nguyen Phuong
- Aug 15
- 3 min read

Tiếng đóng sầm cửa phòng vang lên, theo sau là tiếng khóc nức nở của con gái tôi. Tôi đứng ở ngoài hành lang, nghe thấy cuộc cãi vã giữa chồng và con vừa kết thúc bằng những lời nặng nề.
"Con ghét bố!" - tiếng gào thét của con vang lên từ trong phòng, kèm theo tiếng đập bàn đập ghế inh ỏi.
Chồng tôi lao vào phòng, giọng đầy tức giận: "Mày vừa vừa thôi! Không bỏ ngay cái tính khó chịu đấy đi, lúc nào cũng cáu gắt, đập phá thì cút ra khỏi nhà!"
"Con gái, bố cút ra khỏi nhà thì có!" - con tôi hét lại, giọng run rẩy vì tức giận. "Bố cũng đang nổi khùng lên giống con, chứ có khác gì con!"
Tôi đứng đó, không nói gì, chỉ im lặng quan sát cảm xúc của mình, tự hỏi liệu mình có bị cuốn vào cơn bão cảm xúc này không. Sau khi chồng bước ra khỏi phòng với vẻ mặt tức tối, tôi nhẹ nhàng bước vào.
Con gái tôi đang ngồi khóc trên giường, mắt đỏ hoe, tóc tai xõa xượi. Tôi ôm lấy con, không nói gì cả.
"Con đang cáu, ngồi với mẹ một lúc nhé," tôi nói nhẹ nhàng.
"Mẹ im đi!" - con đẩy tôi ra, giọng vẫn còn đầy tức giận.
"Ừ, để mẹ im," tôi gật đầu, vẫn ngồi bên cạnh con.
Rồi lại là một chuỗi tiếng đập phá trong phòng. Con tôi gào lên như thể muốn toàn thế giới nghe thấy nỗi đau của mình:
"Con ghét bố! Bố là cái gì mà có quyền cấm con! Con chỉ muốn mang sách vở để ở trường thôi, sao bố có quyền cấm con mang đi, bắt để ở nhà để học! Sao bố lúc nào cũng bắt con phải học! Con muốn học cái gì thì con học chứ!"
Tiếng khóc lóc, gào thét và ném đồ vang lên không ngừng. Tôi ngồi đó, lắng nghe, hiểu ra nguồn cơn của cơn giận dữ này.
"hóa ra câu chuyện là vậy," tôi thầm nghĩ và vẫn giữ im lặng.
"Mẹ, con ghét bố!" con quay sang tôi, đôi mắt đầy nước mắt.
Tôi ngẩn người một lúc, rồi gật đầu: "Ừ, bố đáng ghét thật."
"Thế con còn khó chịu điều gì về bố nữa?" tôi hỏi nhẹ nhàng.
Và như được mở khóa, con tôi xả một chặp tất cả những điều bức xúc trong lòng: "Bố thật khó chịu, bố nguyên tắc quá! Bố bắt ép con thế này, thế kia!"
Thấy con đã nguôi bớt cơn giận, tôi nhẹ nhàng hỏi: "Vậy con có thấy con cũng nguyên tắc không? Và hai nguyên tắc của bố và nguyên tắc của con đang đánh nhau đúng không?"
Con im lặng, không nói gì.
Sau một lúc, con lại khóc lóc, nhưng lần này giọng con run rẩy vì một lý do khác:
"Mẹ ơi, con sợ..."
"Con sợ gì?"
"Con sợ mai đi học, con phải làm quen với 21 bạn mới. Nhỡ không ai chơi với con thì sao? Mọi người thấy con xấu xí, con xấu tính, thấy con cau có, mọi người không chơi với con thì sao?"
Nếu là ngày trước, tôi sẽ vội vàng an ủi rằng con không xấu tính, con xinh đẹp... Nhưng giờ tôi chỉ ngồi đó, lắng nghe và đồng cảm:
"Nếu có ai chơi với con thì tốt, còn không thì về chơi với mẹ."
"Không, con không muốn chơi với mẹ, con muốn chơi với bạn!" con phản đối.
"Ừ, thì con cứ chơi với ai con muốn. Còn nếu thấy khó chịu thì về với mẹ."
Con ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt vẫn còn ướt: "Thế mẹ có bao giờ ghét con vì con xấu tính, cau có không?"
"Có," tôi trả lời thật lòng.
Con giật mình: "Không... ý con là, thế mẹ có yêu con khi con xấu tính không?"
"Có," tôi mỉm cười, vuốt tóc con.
Đứa con gái của tôi dần yên tâm, gương mặt thư giãn. Trước khi chìm giấc ngủ, con hỏi lần cuối:
"Kể cả con xấu, con thế nào mẹ cũng yêu con đúng không?"
"Đúng rồi," tôi thì thầm.
"Ngủ đi con."
Tôi ngồi đó trong bóng tối, nhìn con ngủ say, hiểu rằng đôi khi những gì con cần không phải là lời khuyên hay sự giúp đỡ, mà chỉ đơn giản là được lắng nghe và được yêu thương vô điều kiện.

Comments