top of page

##𝑯𝒊𝒆̂̉𝒖 𝒎𝒊̀𝒏𝒉1: 𝑪𝒉𝒊𝒆̂́𝒄 𝒂́𝒐 𝒈𝒊𝒂́𝒑 𝒍𝒂̃𝒏𝒉 đ𝒂̣𝒐 𝒃𝒂̣𝒏 đ𝒂𝒏𝒈 𝒎𝒂̣̆𝒄 𝒏𝒉𝒖̛ 𝒕𝒉𝒆̂́ 𝒏𝒂̀𝒐

  • Writer: Lan Nguyen Phuong
    Lan Nguyen Phuong
  • Aug 15
  • 5 min read
ree

Có một hình mẫu lãnh đạo dường như hội tụ đủ mọi yếu tố của một nhà quản lý hiện đại: Họ chuyên nghiệp, quyết đoán, và cực kỳ hiệu quả trong việc thúc đẩy công việc. Nhưng không dừng lại ở đó, họ ý thức rất rõ về tầm quan trọng của "con người". Họ tổ chức các buổi team building, đôi khi đi ăn nhậu để gắn kết, và không quên hỏi thăm về gia đình, cuộc sống của nhân viên. Họ dường như đang làm tất cả những điều "đúng đắn".

Thế nhưng, có một nghịch lý âm thầm tồn tại. Dù cho tất cả những nỗ lực đó, một khoảng cách vô hình vẫn còn nguyên. Đội ngũ vẫn có xu hướng chờ chỉ thị. Các cuộc trò chuyện dù cởi mở vẫn có một giới hạn không lời. Sự an toàn tâm lý không thực sự được thiết lập. Người lãnh đạo có thể sẽ tự hỏi: "Tôi đã làm mọi thứ trong sách vở, tại sao họ vẫn không thực sự mở lòng?".

Câu trả lời là, rào cản không nằm ở hành động, mà nằm ở trạng thái nội tại. Khi bạn còn mặc áo giáp để nói chuyện thì sẽ không thể có kết nối chân thật tạo ra, vì người được giao tiếp cũng sẽ mặc áo giáp với bạn. Chiếc áo giáp của người lãnh đạo, họ tinh vi hơn chúng ta tưởng. Nó có nhiều lớp, và họ đang khoác nó một cách vô thức ngay cả trong những hoạt động được thiết kế để cởi bỏ nó.

Chiếc áo giáp đa tầng và cơ chế thần kinh của sự "gắn kết giả tạo"

Chiếc áo giáp này có hai lớp chính:


1. 𝑳𝒐̛́𝒑 𝒏𝒈𝒐𝒂̀𝒊 - 𝑺𝒖̛̣ 𝑪𝒉𝒖𝒚𝒆̂𝒏 𝒏𝒈𝒉𝒊𝒆̣̂𝒑 & 𝑸𝒖𝒚𝒆̂̀𝒏 𝒍𝒖̛̣𝒄: 𝑵𝒊𝒆̂̀𝒎 𝒕𝒊𝒏 𝒓𝒂̆̀𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒍𝒂̃𝒏𝒉 đ𝒂̣𝒐 𝒄𝒂̂̀𝒏 𝒅𝒖𝒚 𝒕𝒓𝒊̀ 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒉𝒊̀𝒏𝒉 𝒂̉𝒏𝒉, 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒌𝒉𝒐𝒂̉𝒏𝒈 𝒄𝒂́𝒄𝒉 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕 đ𝒊̣𝒏𝒉 đ𝒆̂̉ 𝒈𝒊𝒖̛̃ đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄 𝒖𝒚 𝒒𝒖𝒚𝒆̂̀𝒏.

2. 𝑳𝒐̛́𝒑 𝒕𝒓𝒐𝒏𝒈 - 𝑺𝒖̛̣ 𝑯𝒊𝒆̣̂𝒖 𝒒𝒖𝒂̉ & 𝑻𝒐̂́𝒄 đ𝒐̣̂: 𝑴𝒐̣̂𝒕 𝒕𝒉𝒐́𝒊 𝒒𝒖𝒆𝒏 𝒏𝒉𝒂̣̂𝒏 𝒕𝒉𝒖̛́𝒄, 𝒏𝒐̛𝒊 𝒏𝒂̃𝒐 𝒃𝒐̣̂ 𝒎𝒂̣̆𝒄 đ𝒊̣𝒏𝒉 𝒖̛𝒖 𝒕𝒊𝒆̂𝒏 𝒄𝒉𝒐 𝒏𝒉𝒊𝒆̣̂𝒎 𝒗𝒖̣, 𝒈𝒊𝒂̉𝒊 𝒑𝒉𝒂́𝒑 𝒗𝒂̀ 𝒌𝒆̂́𝒕 𝒒𝒖𝒂̉ 𝒉𝒐̛𝒏 𝒍𝒂̀ 𝒒𝒖𝒂́ 𝒕𝒓𝒊̀𝒏𝒉 𝒗𝒂̀ 𝒄𝒂̉𝒎 𝒙𝒖́𝒄.

Chiếc áo giáp này không nằm ở ý định, mà nằm ở một "insight" vô thức sâu thẳm hơn: Với họ, sự thấu hiểu đã trở thành một công cụ để thúc đẩy (driven), thay vì là một trạng thái để kết nối.

"Nghe để làm gì đó" và cái giá của nó

Điểm khác biệt cốt lõi nằm ở cách bộ não của họ xử lý việc lắng nghe. Do áp lực và thói quen của một người dẫn dắt, họ đã phát triển khả năng "nghe để hành động" một cách bậc thầy.

- 𝑯𝒐̣ 𝒏𝒈𝒉𝒆 đ𝒆̂̉ 𝒕𝒊̀𝒎 𝒓𝒂 𝒗𝒂̂́𝒏 đ𝒆̂̀ 𝒄𝒂̂̀𝒏 𝒈𝒊𝒂̉𝒊 𝒒𝒖𝒚𝒆̂́𝒕.

- 𝑯𝒐̣ 𝒏𝒈𝒉𝒆 đ𝒆̂̉ 𝒑𝒉𝒂́𝒕 𝒉𝒊𝒆̣̂𝒏 𝒓𝒖̉𝒊 𝒓𝒐 𝒄𝒂̂̀𝒏 𝒏𝒈𝒂̆𝒏 𝒄𝒉𝒂̣̆𝒏.

- 𝑯𝒐̣ 𝒏𝒈𝒉𝒆 đ𝒆̂̉ 𝒏𝒂̆́𝒎 𝒃𝒂̆́𝒕 𝒕𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒕𝒊𝒏 𝒗𝒂̀ đ𝒖̛𝒂 𝒓𝒂 𝒒𝒖𝒚𝒆̂́𝒕 đ𝒊̣𝒏𝒉 𝒏𝒉𝒂𝒏𝒉 𝒉𝒐̛𝒏.

Đây là một kỹ năng cực kỳ giá trị. Nhưng nó vô tình làm lu mờ một kỹ năng khác còn nền tảng hơn: "nghe để thấu hiểu" – lắng nghe để thực sự có mặt với thế giới nội tâm của người đối diện, không kèm theo bất kỳ mục đích nào khác. Khi đội ngũ cảm nhận được rằng mọi lời chia sẻ của họ đều được "xử lý" ngay lập tức để phục vụ cho một mục tiêu, họ sẽ học cách cung cấp thông tin một cách an toàn và hiệu quả, thay vì chia sẻ một cách chân thật và cởi mở. Rào cản vô hình được sinh ra từ đây.

𝑵𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒄𝒖𝒐̣̂𝒄 𝒄𝒉𝒊𝒆̂́𝒏 𝒏𝒐̣̂𝒊 𝒕𝒂̂𝒎 𝒗𝒂̀ 𝒄𝒉𝒊𝒆̂́𝒄 𝒂́𝒐 𝒈𝒊𝒂́𝒑 𝒄𝒖̉𝒂 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 "𝒉𝒊𝒆̣̂𝒖 𝒒𝒖𝒂̉"

Sự thôi thúc "nghe để hành động" này không phải là một lựa chọn. Nó là một cơ chế phòng vệ được trui rèn từ những áp lực khổng lồ mà vai trò lãnh đạo mang lại. Sâu bên trong, họ đang phải chiến đấu những cuộc chiến không hồi kết:

- 𝐂𝐮𝐨̣̂𝐜 𝐜𝐡𝐢𝐞̂́𝐧 𝐜𝐡𝐨̂́𝐧𝐠 𝐥𝐚̣𝐢 𝐬𝐮̛̣ 𝐛𝐚̂́𝐭 đ𝐢̣𝐧𝐡: 𝐋𝐮𝐨̂𝐧 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐭𝐨̉ 𝐫𝐚 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 𝐛𝐢𝐞̂́𝐭 𝐜𝐚̂𝐮 𝐭𝐫𝐚̉ 𝐥𝐨̛̀𝐢.

- 𝐂𝐮𝐨̣̂𝐜 𝐜𝐡𝐢𝐞̂́𝐧 𝐜𝐡𝐨̂́𝐧𝐠 𝐥𝐚̣𝐢 𝐬𝐮̛̣ 𝐲𝐞̂́𝐮 đ𝐮𝐨̂́𝐢: 𝐋𝐮𝐨̂𝐧 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐤𝐢̀𝐦 𝐧𝐞́𝐧 𝐬𝐮̛̣ 𝐦𝐞̣̂𝐭 𝐦𝐨̉𝐢, 𝐥𝐨 𝐚̂𝐮.

- 𝐂𝐮𝐨̣̂𝐜 𝐜𝐡𝐢𝐞̂́𝐧 𝐜𝐡𝐨̂́𝐧𝐠 𝐥𝐚̣𝐢 𝐬𝐮̛̣ 𝐩𝐡𝐚́𝐧 𝐱𝐞́𝐭: 𝐋𝐮𝐨̂𝐧 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐝𝐮𝐲 𝐭𝐫𝐢̀ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐡𝐢̀𝐧𝐡 𝐚̉𝐧𝐡 𝐡𝐨𝐚̀𝐧 𝐡𝐚̉𝐨.

Để duy trì trạng thái "chiến đấu" liên tục này, não bộ của người lãnh đạo phải làm việc hết công suất. Hệ thần kinh của họ gần như bị khóa chặt ở "Vùng Vàng" (Trạng thái Chiến đấu - Hệ Giao cảm). Ở trạng thái này, não bộ được tối ưu hóa cho việc sinh tồn và hiệu suất:

- Vỏ não trước trán (Prefrontal Cortex) trở thành một bộ máy phân tích, liên tục xử lý thông tin, tìm kiếm giải pháp và ra lệnh. Nó hiệu quả đến mức tự động gạt bỏ những tiến trình "tốn thời gian" như cảm nhận sâu sắc cảm xúc của người khác.

- Hạch hạnh nhân (Amygdala) luôn nhạy cảm với các dấu hiệu của sự thất bại hay mất kiểm soát, thúc đẩy một nhu cầu phải hành động ngay lập tức để lập lại trật tự.

- Toàn bộ hệ thống này khiến người lãnh đạo trở thành một phiên bản cực kỳ mạnh mẽ trong việc dẫn dắt, nhưng lại vô tình làm họ mất đi khả năng kết nối ở tầng sâu nhất, kết nối với nội tâm chân thật chính mình.

𝑵𝒈𝒖𝒐̂̀𝒏 𝒈𝒐̂́𝒄 𝒄𝒖̉𝒂 𝒄𝒉𝒊𝒆̂́𝒄 𝒂́𝒐 𝒈𝒊𝒂́𝒑: 𝑵𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒏𝒐̣̂𝒊 𝒌𝒆̂́𝒕 𝒗𝒂̀ 𝒉𝒊̀𝒏𝒉 𝒎𝒂̂̃𝒖 đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄 𝒍𝒂̣̂𝒑 𝒕𝒓𝒊̀𝒏𝒉

Chúng ta thường phân tích hành vi, nhưng hiếm khi dừng lại để hỏi: "Đằng sau chiếc áo giáp hoàn hảo của một người lãnh đạo là gì?". Câu trả lời thường không phải là sự kiêu ngạo, mà là một nội tâm thiếu sự bình an.

Trước khi trở thành lãnh đạo, họ đã là những cá nhân ưu tú, được đào tạo và định hướng theo một "hình mẫu" thành công nhất định. Từ sách vở, từ những người thầy, từ văn hóa doanh nghiệp, một thông điệp được khắc sâu vào tâm trí: "Để trở thành lãnh đạo, bạn phải thế này – phải lý trí, phải kiểm soát, phải mạnh mẽ và không bao giờ để lộ sự yếu đuối."

Hình mẫu này tạo ra một "nội kết" – một sự xung đột sâu sắc giữa con người thật của họ (với những hoài nghi, lo lắng, và cảm xúc tự nhiên) và hình ảnh lý tưởng mà họ buộc phải vươn tới. Chiếc áo giáp được tạo ra chính từ đây, không phải như một biểu tượng của sức mạnh, mà như một cơ chế phòng vệ cho sự bất an bên trong. Nó được mặc lên để che giấu nỗi sợ rằng "con người thật của mình không đủ tốt để làm lãnh đạo".

Để duy trì hình ảnh đó, họ phải liên tục chiến đấu những cuộc chiến nội tâm không hồi kết:

𝑯𝒆̣̂ 𝒍𝒖̣𝒚 𝒔𝒂̂𝒖 𝒙𝒂 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕: Đ𝒐̂̀𝒏𝒈 𝒉𝒐́𝒂 𝒗𝒐̛́𝒊 𝒄𝒉𝒊𝒆̂́𝒄 𝒂́𝒐 𝒈𝒊𝒂́𝒑

Đây là cái giá đắt nhất mà không ai nói với họ. Ban đầu, việc khoác chiếc áo giáp là một lựa chọn có ý thức để phù hợp với vai trò. Dần dần, nó trở thành một thói quen. Và cuối cùng, bi kịch xảy ra: Họ đồng hóa chiếc áo giáp đó là chính mình.

Họ không còn "đóng vai" một nhà lãnh đạo, họ chính là nhà lãnh đạo đó, 24/7. Chiếc áo giáp không chỉ được mặc ở nơi làm việc. Họ mang nó về nhà với gia đình, mặc nó khi gặp gỡ bạn bè, và đáng sợ nhất, họ mặc nó ngay cả khi đối diện với chính mình trong những khoảnh khắc tĩnh lặng.

Họ quên mất con người thật sự đằng sau. Họ quên đi mình thực sự mong muốn điều gì, ngoài những mục tiêu, những con số và những thành tựu. Niềm vui, nỗi buồn, đam mê và những mong muốn giản dị của con người bên trong đã bị tiếng nói của "người lãnh đạo" lấn át. Họ có thể chinh phục cả thế giới, nhưng lại đánh mất chính mình.

Nếu dừng lại và tự vấn bằng câu hỏi chân thật nhất:

"Sự thấu hiểu tôi đang nỗ lực tìm kiếm là để phục vụ cho hình ảnh một nhà lãnh đạo thành công, hay là để tìm lại sự bình an và kết nối chân thật cho chính con người mình?"

Sự tiến hóa vĩ đại nhất của một người không phải là khi họ trở thành một nhà lãnh đạo hoàn hảo trong mắt người khác. Đó là khi họ có đủ dũng khí để cởi bỏ chiếc áo giáp, đối diện với sự bất an của mình, và chọn cách dẫn dắt từ chính con người chân thật, dù không hoàn hảo, của mình. 𝑩𝒐̛̉𝒊 𝒗𝒊̀ 𝒄𝒖𝒐̂́𝒊 𝒄𝒖̀𝒏𝒈, 𝒅𝒊 𝒔𝒂̉𝒏 𝒍𝒐̛́𝒏 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕 𝒄𝒖̉𝒂 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒏𝒉𝒂̀ 𝒍𝒂̃𝒏𝒉 đ𝒂̣𝒐 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒑𝒉𝒂̉𝒊 𝒍𝒂̀ 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒈𝒊̀ 𝒉𝒐̣ 𝒙𝒂̂𝒚 𝒅𝒖̛̣𝒏𝒈, 𝒎𝒂̀ 𝒍𝒂̀ 𝒄𝒐𝒏 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒕𝒓𝒐̣𝒏 𝒗𝒆̣𝒏 𝒎𝒂̀ 𝒉𝒐̣ đ𝒂̃ 𝒕𝒓𝒐̛̉ 𝒕𝒉𝒂̀𝒏𝒉

Comments


bottom of page